Podchaser Logo
Home
Chuyện Nancy Kể

Nancy

Chuyện Nancy Kể

A daily Hobbies, Health and Fitness podcast
Good podcast? Give it some love!
Chuyện Nancy Kể

Nancy

Chuyện Nancy Kể

Episodes
Chuyện Nancy Kể

Nancy

Chuyện Nancy Kể

A daily Hobbies, Health and Fitness podcast
Good podcast? Give it some love!
Rate Podcast

Episodes of Chuyện Nancy Kể

Mark All
Search Episodes...
Bác sĩ bảo tôi chẳng bị gì, máy móc cho thấy tim tôi vẫn bình thường đấy thôi. Nhưng làm sao tôi dám phó mặc sự bình an vào kết luận đó, khi những cơn loạn nhịp kỳ lạ vẫn ghé thăm định kỳ.Cầu chúc cho chúng ta luôn được khỏe mạnh và kịp làm nhữ
Tôi hay tâm sự mơ ước nhỏ nhoi này với vài người thân thiết mà tôi muốn song hành cả đời, về một vườn hoa và quán cà phê cóc, về một cộng đồng những người già có cùng mindset với nhau. Đứa làm này, đứa làm kia, bình minh thì cùng cà phê tám chu
Tôi không biết rốt cuộc điều để khiến một con người yêu thương, tôn trọng công việc họ là gì, ngoài tiền ra? Tôi thật sự không biết, hỏi quanh những bằng hữu cũng chưa có câu trả lời thỏa đáng.Chỉ biết là, ta nên như vậy. Ta nên thật sự cảm thấ
Tôi nằm úp mặt, nhìn ngắm những bông hoa trắng trên nền nước trong veo, thanh âm của Peder B thanh tẩy. Và rồi, những cái chạm của kỹ thuật viên, sự tương tác năng lượng cần thiết, một cuộc đối thoại vô thanh, khiến tôi nức nở xiết bao. Hóa ra,
|Bản thu raw| Bạn biết không, nỗi đau cũng có mùi hương của riêng nó, khi ta đau đủ nhiều. Người ta có lúc nghiện mùi hương, có lúc nghiện nỗi đau, có khi không phân định được.
Lúc sắp lịm đi, tứ chi tôi đông cứng, nhưng tuyến lệ lại hoạt động hơn bao giờ. Tôi đã hận một nửa của mình ghê gớm, tại sao lại không xuất hiện? Dù là ảo giác? Tôi đã đánh cược tất cả để bước 99 bước rồi, còn một bước nữa, Người ở đâu?(Bài viế
Giá mà sự ra đi của bạn tựa như một con dao sắc, thì tôi chỉ đau thật đau lúc đó, rồi vết cứa cũng sẽ lành. Nhưng không, chẳng may nó lại là một con dao cùn rỉ séc, làm vết thương cứ toác rộng ra và viêm nhiễm vĩnh viễn bởi những vết hoen rỉ đá
Cũng là bóng đấy thôi, nhưng có những quả sẽ kéo ta lên trời xanh với những ước mơ thanh lành, cũng có những quả sẽ ghì cảm xúc ta thẳm sâu dưới địa ngục.
Tôi luôn yêu thích vẻ đẹp thuần túy của đàn bà ăn bận kín đáo, mái tóc đen dài và tay không sơn móng. Điều đó, bạn có thể tìm thấy ở Linh, như lẽ hiển nhiên.
Có lẽ Châu cũng không biết giọng nói của chị đã đưa tôi qua những ngày bão giông thế nào, giọng nói của những năm trước ba-mươi ấy, người con gái của những năm trước ba-mươi ấy, tôi thương và muốn giữ lại bên đời xiết bao.
|Bản thu raw| Cuộc sống vẫn tiếp diễn, người sống vẫn cứ phải sống. Chỉ có điều ta không biết được, khi nào cáo phó sẽ được dán trước nhà.
Lúc mà Hajime nghĩ rằng có thể mình và Shimamoto sẽ cùng chết trên đường cao tốc, là lúc mà Shimamoto biến mất, và anh linh cảm được rằng cô sẽ biến mất mãi mãi.
Giữa một bên là mặc nhiên không xem nặng vật chất và chỉ hướng đến những giá trị cao hơn, và một bên phải nỗ lực rất nhiều chỉ để đè nén cái mong muốn tối thiểu xuống, tôi không nghĩ cha mẹ nào lại muốn con gái mình vật lộn với thứ mà ta có khả
Tôi nhớ mãi nồi thịt kho hột vịt nóng hổi. Mẹ nấu mừng ngày tôi về.Chan nước thịt ra bát cơm trắng, tôi thấy những sợi tóc đã bạc màu. Nhìn sang, mẹ cười hiền từ tốn.Tôi thấy cả da đầu mẹ, những mảng trụi lóc bơ vơ. Mắt mẹ cũng đã mờ, để không
Tôi không biết khi ở độ tuổi của cô tôi có còn đủ tỉnh táo để hòa nhập với thế giới Yoga đã từng, tôi có chịu đựng được những cơn đau nhức khi Sài Gòn trở lạnh. Nhưng cô sẽ luôn là hình mẫu mà tôi muốn trở thành khi lưng không còn thẳng và tóc
Tôi thấy cánh đàn bà quần quật cơm bưng nước rót sợ sai sót với người thân đến viếng, tôi thấy cánh đàn ông mồ hôi nhễ nhại khuân khuân vác vác liên tục đồ nặng từ nhà ra sân. Tôi nghĩ là họ mệt lắm rồi, để có thể chịu đựng thêm sự khiển trách
Thật trớ trêu, ta chỉ nhận ra mình buồn khi nhìn vào ánh mắt người đối diện.Lạ đời. Cái nỗi buồn thê lương, mà chính ta còn tưởng ta không hề mang vác.
Tôi vui, không phải vì bạn biết bữa cơm này nó đủ đầy nóng hổi, mà vui vì bạn đã nhìn ra lưng mẹ đã không còn thẳng, tóc cha đã không còn đen.Biết đâu được, bữa cơm hôm nay lại là bữa cuối nhà ta sum vầy?
Tôi vui cho những người bạn thành công và đang có cuộc sống êm ấm, tôi thương những người bạn vì bất cứ lí do gì mà không dám thoát ra tình cảnh thê lương hiện tại, và tôi cầu chúc cho tất cả tụi mình đừng có chết… khi chưa một ngày được sống.
Những người là con một, dù nam hay nữ, ắt hẳn bờ vai phải vững vàng lắm. Họ có xiết bao trách nhiệm lẫn nỗi lo vô hình mà tôi không tưởng, vậy mà họ phải mang vác từ lúc mới chào đời. 
Tôi lặng thinh bên trong ô cửa kính, nhìn thấy quan tài, thấy gia quyến người đã khuất bần thần theo sau, thấy một Sài Gòn dù trước hay sau đại dịch đều luôn có những khoảng lặng đầy tình người và sự tử tế.
Cô đơn, là những buổi sáng thức dậy, dẫu còn buồn cho giấc mơ vội đêm qua – hay le lói một ánh hy vọng cho ngày mới, đều chẳng có ai để mình với lấy điện thoại, nhắn cho họ một câu. Hay chí ít, chỉ là “Chào buổi sáng”.
 Tôi luôn nhớ đến hình ảnh mình nhìn trân trối vào những vật/ những người mình không cần, nhưng lại cố gắng chiếm đoạt bằng mọi cách. Rồi tôi loay hoay với chúng, như đống đồ chơi cũ ngày xưa, méo mó nhìn tôi như tôi đang soi thấy chính mình tr
Có người nói, nếu sống ở các thành phố lớn thì ta phải luyện được khả năng “nhìn mà không thấy”. Vì người nghèo nhiều quá, bạn không thể đủ “lòng” để mà đau qua mỗi ngã tư đường, và bạn càng không có khả năng giúp đỡ một phần nhỏ trong số họ. R
 Tôi nằm trên một chiếc giường gội đầu cũ kỹ, tường sơn xanh đã bạc màu không có gì ngoài tờ lịch in hình con gái chị, tiếng quạt quay cọt kẹt và mùi bồ kết. Những thứ vực tôi dậy giữa căng thẳng hay buồn đau chỉ bình dân có thế. 
Rate

Join Podchaser to...

  • Rate podcasts and episodes
  • Follow podcasts and creators
  • Create podcast and episode lists
  • & much more

Unlock more with Podchaser Pro

  • Audience Insights
  • Contact Information
  • Demographics
  • Charts
  • Sponsor History
  • and More!
Pro Features